Năm 663 công nguyên, nhận lời cầu viện của vua nước Yến, Tề Hằng Công cùng tể tướng Quản Trọng và đại phu Thấp Bằng đã khởi binh tiến đánh quân Sơn Nhung xâm lược nước Yến, nhưng khi quân Tề đến nước Yến thì mới biết quân Sơn Nhung sau khi vơ vét hết của cải nước Yến đang rút chạy về nước Cô Trúc. Quản Trọng khuyên Tề Hằng Công nên thừa thế đuổi theo diệt luôn cả nước Cô Trúc. Tề Hằng Công nghe theo, nhưng đuổi đến nơi mới biết quân Sơn Nhung và quân Cô Trúc đều đã bỏ chạy, quân Tề lại tiếp tục đuổi theo và cuối cùng giành được thắng lợi.
Tề Hằng Công xuất binh là vào đầu xuân, nhưng khi thắng lợi trở về đã là mùa đông. Khi đoàn quân đi qua một thung lũng trên dãy núi Sùng Sơn thì bị lạc lối không sao tìm được lối ra, mà quân lương lúc này cũng đã vơi cạn, nếu không nhanh chóng tìm được lối ra thì cả đoàn quân tất bị chết đói trong thung lũng. Giữa lúc mọi người đang lo lắng thì Quản Trọng nảy ra một ý định là những con chiến mã, mà nhất là những con ngựa già rất có thể giống như chó nhận biết lối đi. Sau khi được sự đồng ý của Tề Hằng Công, Quản Trọng bèn lập tức chọn lấy mấy con ngựa già, tháo bỏ dây cương rồi thả cho chúng tự do đi trước hàng quân. Cuối cùng thì những con ngựa già này đã dẫn đoàn quân ra khỏi thung lũng thẳng tiến về nước Tề.