Câu thành ngữ này có xuất xứ từ Tống sử-truyện Lý Thùy.
Lý Thùy triều Tống Chân Tông là một người tính tình cương trực, kiến thức uyên bác, từng đảm nhiệm các chức vụ Trước thư lang, Quản các hiệu úy v.v., ông vô cùng căm ghét thói xu nịnh bợ đỡ nơi quan trường. Tể tướng Đinh Vị chính là người nhờ vào hủ tật này mà leo lên chức tể tướng. Sau khi lên nắm quyền, Đinh Vị tìm cách trù dập người không ăn cánh với mình, những người muốn làm quan đều tới tấp tìm đến bợ đỡ nịnh hót ông, chỉ có Lý Thùy là không làm như vậy, ông cho rằng là tể tướng đã chấp pháp không công bằng, lại còn cậy thế hiếp đáp người, làm phụ lòng mong mỏi của triều đình và dân chúng, một tể tướng như vậy mà đến gặp phỏng có ích lợi gì.
Đinh Vị biết được việc này vô cùng tức giận, bèn tìm cách điều Lý Thùy đi làm quan ở nơi khác.
Sau khi Tống Nhân Tông lên ngôi, Đinh Vị thất thế, còn Lý Thùy được điều về kinh đô, bạn bè đến chúc mừng ông và khuyên ông nên đến yết kiến tể tướng mới, nhưng Lý Thùy lạnh nhạt đáp rằng: Ba mươi năm trước, nếu tôi chịu hạ cố đến yết kiến Đinh Vị thì tôi đã là học sĩ hàn lâm từ lâu rồi. Nay tôi đã tuổi già sức yếu, khi nhìn thấy các đại thần làm việc không công bằng còn khuyên răn uốn nắn cho họ, lẽ nào tôi lại đến nhờ vả bợ đỡ người có quyền thế, khúm núm nghe họ sai khiến để mong họ cất nhắc mình?
Ít lâu sau, viên tể tướng mới cũng biết được việc này, Lý Thùy lại lần nữa bị đuổi ra khỏi kinh đô đi làm quan ở nơi khác.