(chỉ hành vi lạm dụng vũ lực)
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ Tam Quốc chí, Ngô thư – Truyện Lục Kháng.
Lục Kháng là danh tướng Đông Ngô thời Tam Quốc, 20 tuổi được phong làm Kiến võ hiệu úy thống lĩnh 5 nghìn quân mã. Sau khi Tôn Hạo lên ngôi, Lục Kháng lại được tấn phong làm Trấn quân đại tướng quân. Bấy giờ triều đình Đông Ngô vô cùng mục nát, bạo chúa Tôn Hạo lạm dụng cực hình giết hại nhiều người có tư tưởng chống đối, Lục Kháng đã nhiều lần khuyên can, nhưng Tôn Hạo vẫn một mực không nghe.
Năm 272 công nguyên, Lục Kháng thừa lệnh vua tháo phạt phản tướng Bộ Xiển, đồng thời ngăn chặn quân nước Tấn trên đường biên giới Ngô Tấn. Lục Kháng và Dương Hựu đại tướng nước Tấn vì không muốn giữa hai nước xảy ra chiến tranh, nên đã cử sứ giả qua lại bày tỏ lòng hữu hảo. Tôn Hạo được tin vô cùng tức giận, liền cử người sang đốc thúc Lục Kháng, Lục Kháng không nghe chỉ dâng biểu tâu rằng: "Triều đình đã không áp dụng phương châm dân giàu nước mạnh, phát triển nông nghiệp, uốn nắn đường lối chính trị, đem lại hạnh phúc cho nhân dân. Ngược lại, còn dung túng các tướng lĩnh đeo đuổi công danh, tập trung binh lực vào cuộc chiến tranh vô nghĩa, hao tổn biết bao nhân tài vật lực. Nay binh sĩ đã vô cùng mỏi mệt như người đang ốm nặng, mà kẻ thù của chúng ta lại đang trong thời kỳ sung sức, thì làm sao mà giành được phần thắng". Trong thư, Lục Kháng còn cân nhắc kỹ về sự chênh lệch giữa lực lượng hai nước, cho rằng phải nhanh chóng đình chỉ việc trận mạc để tăng cường thực lực nhà nước.
Tôn Hạo nào có chịu nghe, nên cuối cùng mới dẫn đến thảm họa nước Ngô bị diệt vong.