Nay thường dùng để ví về sự thất bại không thể cứu vãn.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ Sử ký – Cao Tổ bản kỷ.
Thời kỳ cuối triều nhà Tần, huyện lệnh huyện Bái đã giao cho đình trưởng Tứ Thủy- Lưu Bang áp giải dân công sang Li Sơn xây mộ Tần Thủy Hoàng. Trên đường đi, nhiều dân công đã rủ nhau bỏ trốn, Lưu Bang biết mình không thể thoát tội đã cùng số người còn lại tụ tập tại núi Mang Đãng phát động cuộc khởi nghĩa. Bấy giờ, các nơi trong cả nước cũng đã tới tấp nổi dậy. Huyện lệnh huyện Bái luống cuống không biết đối phó ra sao, thì hai tên thuộc hạ là Tào Tham và Tiêu Hà kiến nghị nên mời Lưu Bang về, huyện lệnh tuy không muốn nhưng cũng phải đồng ý. Nhưng khi thấy Lưu Bang dẫn quân chuẩn bị vào thành thì huyện lệnh lại tỏ ra rất lo ngại, vì quân mã của Lưu Bang quá đông sẽ rất khó kiểm soát, nên đã nảy ra ý định mờ ám hạ sát Lưu Bang rồi giết luôn Tào Tham và Tiêu Hà. Hai người này biết được liền vội vàng trốn ra ngoại thành báo với Lưu Bang. Lưu Bang viết một bức thư rồi buộc lên mũi tên bắn vào trong thành, bức thư hô hào nhân dân nội thành phối hợp để cùng nhau chống lại triều nhà Tần. Nhân dân trong thành làm theo, họ kéo đến đập phá huyện nha, giết chết huyện lệnh rồi mở cổng đón quân Lưu Bang vào thành. Bấy giờ mọi người đều nhất trí bầu Lưu Bang làm thủ lĩnh nhưng ông từ chối rằng: "Nay thiên hạ đang đại loạn, việc cấp bách nhất hiện nay là lật đổ ách thống trị triều nhà Tần. Nếu ta bầu nhầm tướng lĩnh, một khi bị thất bại thì mọi người đều gan óc đầy đất, đây không phải vì tôi hèn nhát, chỉ mong mọi người tìm được người xứng đáng mà thôi".