- Mày thấy tao sao tao không thấy mày ?
- Em đứng ở trong nhà làm sao anh nhìn thấy !
Tôi lên giọng người lớn :
- Như vậy là mày nhìn lén tao . Nhìn lén là không tốt !
Tiểu Li dẩu môi :
- Em đâu có nhìn lén ! Em nhìn qua cửa sổ kia mà !
Tôi khịt mũi :
- Nhìn qua cửa sổ thì cũng như nhìn lén. Lần sau mày phải nhìn qua ... cửa lớn !
Thấy tôi ra oai ghê quá, Tiểu Li không dám cãi lại nữa câu .
Nó ngồi nghịch cát một hồi rồi xuýt xoa :
- Nhà bà Tư Mập đẹp ghê, anh hén ?
Tôi ngạc nhiên :
- Nhà bà Tư Mập nào ?
- Nhà bà Tư Mập là nhà anh bây giờ đó . Hồi trước là nhà bà Tư Mập.
Tôi nhăn mặt :
- Chuyện hồi trước nói làm chi ! Bây giờ là nhà tao thì mày cứ kêu là nhà tao !
- Tại em quen miệng.
Tiểu Li nói với vẻ biết lỗi .
Thấy nó có vẻ hiền lành, ngoan ngoãn, tôi nói :
- Tao mới dọn đến đây chưa quen ai, chỉ quen một mình mày . Khi nào mày có trò gì hay hay, nhớ rủ tao chơi với nghen !
- Ừ .
Tiểu Li gật đầu, miệng nở một nụ cười thân thiện.
Nhìn nó cười, tôi bỗng reo lên :
- Mày sún răng !
Tiểu Li hoảng hốt ngậm miệng lại và quay đầu đi chỗ khác.
Tôi gật gù ra vẻ hiểu biết :
- Chắc là tại mày ăn kẹo nhiều quá !
Thấy nó không phản đối gì, tôi nói tiếp :
- Lần sau có kẹo mày nhớ chia bớt cho tao, tao ăn giùm cho !
Tiểu Li lại gật đầu, nhưng lần này nó không dám nhe răng ra cười nữa . Nó cười với tôi bằng mắt.
Bữa đó, tôi về nhà với một tâm trạng đầy phấn khởi . Suốt buổi tối, tôi nằm loay hoay nghĩ ngợi, xem thử ngoài chuyện "dụ ăn" tôi còn có thể bắt nạt Tiểu Li chuyện gì nữa . Tôi nghĩ miên man đủ thứ, thứ nào cũng hấp dẫn, và sung sướng kết luận : con gái ngu thấy mồ !