- Việt An xem cuốn gì vậy ?
Nó ngước mắt nhìn tôi :
- Cuốn "Giamilia".
- Hay không ?
- Hay .
Tôi nói, giọng rụt rè :
- Chừng nào coi xong Việt An cho tôi mượn nghen !
Việt An gật đầu rồi cúi xuống đọc tiếp.
Chẳng biết nói gì nữa, tôi đứng lớ ngớ một hồi rồi tặc lưỡi bỏ đi . Con nhỏ phách lối thật ! - tôi ấm ức nhủ bụng - nhưng dù sao nó cũng không hạch mình chuyện vẩy mực ! Thế cũng tốt !
Hai ngày sau, Việt An đưa tôi mượn cuốn sách. Nó nói :
- Anh nhớ giữ cẩn thận nghen !
Tôi cười :
- Yên chí .
Nó lại dặn, giọng tỉnh khô :
- Nhớ đừng vẩy mực vô sách !
Tôi giật thót, miệng cà lăm :
- Không... không đâu !
Tôi nói mà mặt đỏ bừng. Hóa ra nó chưa quên "tội ác" của tôi hôm nào . Khỉ thật.
Nhưng tôi ngu gì mà vẩy mực vô sách nó . Lần này tôi tiến hành "chiến dịch" theo cách khác.
Trước khi trả, tôi nắn nót chép ở trang đầu cuốn sách hai câu thơ của Nguyễn Bính :
Nắng mưa là bệnh của trời
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng.
Dù cố trấn tĩnh, khi đưa cuốn sách cho Việt An, tay tôi vẫn run run. May mà Việt An không để ý . Nó nhận cuốn sách bỏ ngay vô cặp, không giở ra coi .
Suốt ngày hôm đó, tôi sống trong tâm trạng thấp thỏm của cậu học trò đi thi chờ kết quả . Nghĩ đến hành động táo tợn của mình, tôi vừa mừng vừa lo .
Sáng hôm sau, tôi không dám vô lớp sớm. Đợi cho tiếng trống vang lên, tụi bạn lục tục xếp hàng, tôi mới chạy lại đứng lấp ló phía sau .
Ngồi trong lớp, chốc chốc tôi lại liếc qua chỗ Việt An, xem thử nó có thái độ gì khác lạ hay không. Nhưng Việt An cứ cười nói tỉnh khô khiến tôi không biết nó đã thấy mấy câu thơ tôi viết trong sách chưa .
Giờ ra chơi, tôi cố ý nán lại trong lớp chờ coi Việt An "giải đáp tâm tình" cho tôi như thế nào . Đúng như tôi mong mỏi, Việt An lên tiếng gọi :
- Anh Thư !
Tôi hồi hộp bước lại, trên môi nở sẵn kiểu cười thứ nhất. Nhưng Việt An chẳng thèm dòm tôi . Nó lúi húi lục cặp lấy cuốn "Giamilia" ra :
- Anh viết bậy bạ gì trong sách tôi vậy ?
Tôi ấp úng :
- Thơ Nguyễn Bính ấy mà !
Nó hoạnh họe :
- Ai mượn anh chép thơ Nguyễn Bính vô đây ?
Tôi nuốt nước bọt :
- Đâu có ai mượn ! Tại tôi thấy hay tôi chép !
- Lần sau có thấy thơ hay thì anh chép vô sách của anh chứ đừng chép vô sách của tôi !
Nói xong nó đẩy cuốn "Giamilia" đến trước mặt tôi :
- Anh mua đền cho tôi cuốn khác đi !