Tôi đưa khúc nhỏ cho Tiểu Li :
- Phần mày nè !
Nó liếc khúc bánh mì của tôi, phụng phịu :
- Anh khôn thấy mồ ! Anh lấy khúc to !
Tôi tằng hắng :
- Hồi sáng mày uống sữa rồi, giờ ăn khúc nho nhỏ thôi .
Tiểu Li không nói gì nhưng mặt nó xịu xuống. Sợ nó khăng khăng đòi đổi, tôi dọa :
- Tao mà ăn không no, tao chơi đi trốn đi tìm không nổi đâu !
Nghe tôi nói vậy, quả nhiên Tiểu Li không dám vùng vằng nữa . Nó đưa khúc bánh mì "nho nhỏ" lên miệng cắn ngon lành.
Tiểu Li ăn chậm như mèo . Tôi đã "giải quyết" khúc bánh mì của tôi từ lâu rồi mà nó thì vẫn nhẩn nha nhai tới nhai lui, trông bắt ngứa con mắt. Dòm nó nhai chóp chép một hồi, vừa sốt ruột lại vừa thèm thuồng, tôi bực mình gắt :
- Lẹ lẹ lên mày ! Mày ăn chậm, tao đi ngủ tiếp à !
Nghe tôi giục, Tiểu Li ăn vội ăn vàng. Nhưng khúc bánh mì của nó vẫn còn hơn phân nửa . Tôi bèn gạ :
- Hay là mày đưa tao cắn giùm cho một miếng !
Sợ tôi buồn tình đi ngủ tiếp, Tiểu Li không dám phản đối "sáng kiến" của tôi . Nó chìa khúc bánh mì ra . Tôi ngoác mồm cắn một miếng to thật to . Nhìn khúc bánh mì khuyết một phần đáng kể, chắc Tiểu Li buồn lắm nhưng nó không dám để lộ ra ngoài .
Nuốt xong, "nhiệt tình" của tôi vẫn không giảm bớt :
- Miếng nữa !
Tiểu Li lại đau khổ chìa tay ra .
Nhờ sự "giúp đỡ" sốt sắng của tôi mà nhoáng một cái, khúc bánh mì trên tay Tiểu Li biến mất y như trò ảo thuật trong rạp xiếc vậy .
Khi thấy không còn gì để dụ dỗ nữa, tôi đưa tay quẹt mép, tuyên bố :
- Bây giờ chơi trò chơi được rồi !
Tiểu Li sáng mắt lên. Nó quên phắt nỗi đau khổ vừa rồi, hí hửng nói :
- Em đi trốn trước nghen ! Anh nhắm mắt lại đi !
Tôi nhắm mắt lại và tự hỏi không biết ngày mai Tiểu Li có được mẹ nó mua cho ổ bánh mì nào nữa không.
*
Sau cuộc trò chuyện với Hải gầy, tôi sinh ra nghĩ ngợi vẫn vơ . Ừ, chẳng hiểu Việt An có yêu lại mình chút xíu nào không nhỉ ? Từ trước đến nay, tôi chẳng hề quan tâm đến chuyện này . Bởi vì nếu có quan tâm, tôi cũng chẳng thể nào giải đáp nổi một vấn đề "tầm cỡ" như vậy . Tôi cứ mặc nhiên coi mối quan hệ hiện nay giữa tôi và Việt An là mối quan hệ giữa hai người ... yêu nhau và không thắc mắc gì lôi thôi .
Nhưng đến khi Hải gầy buộc tôi chứng minh bằng các "cơ sở khoa học" thì tôi bỗng ngớ ra và bắt đầu từ hỏi về tình cảm của Việt An. Liệu tất cả những điều đã xảy ra giữa tôi và Việt An có cho thấy một triển vọng "có ý nghĩa" nào không, hay chỉ là trò "đoán mò" như Hải gầy nhận xét ?
Hải gầy là thằng bạn khốn kiếp. Thấy tôi hoang mang, nó kho6ng những không động viên , an ủi, mà mỗi khi gặp tôi, nó lại cải biên thơ của Byron và đọc ra rả :
- Ôi, sức mạnh của tình yêu ! Nó có thể biến lừa thành người và biến người thành lừa .