- Trước khi quen tôi, anh đã quen mấy người rồi ?
Chẳng hiểu tụi con gái hỏi câu đó để làm gì . Bởi trong những trường hợp "gay cấn" như thế này, tụi con trai không đứa nào dại gì nói thật. Đứa nào cũng ra vẻ ngây thơ vô tội để chứng tỏ mình là người có "lý lịch trong sạch" nhất thế giới .
Việt An cũng hỏi tôi một câu đúng y như vậy .
Tôi mỉm cười, tự hào :
- Không có ai cả !
Riêng với tôi, điều đó hoàn toàn đúng sự thật.
- Xạo .
- Thật.
Việt An nheo mắt :
- Thật trăm phần trăm chứ ?
Tôi quả quyết :
- Trăm phần trăm !
Không hiểu sao lúc đó tôi bỗng nhớ tới Tiểu Li . Và ngập ngừng sửa lại :
- Chín mươi chín phần trăm thôi !
Việt An trố mắt :
- Còn một phần trăm nữa đi đâu ?
Tôi cắn môi :
- Một phần trăm kia nó là thế này ! Hồi đó tôi có quen với một cô bạn...
Việt An "hứ" một tiếng :
- Vậy mà khi nãy dám bảo là không có ai !
Tôi cười :
- Lúc nãy tôi quên. Bởi đây là cô bạn hồi nhỏ, hồi tôi còn học cấp một. Hai đứa chơi với nhau rất thân, thân ghê lắm, mặc dù cô bạn nhỏ chỉ học chung với tôi chưa đầy một năm, rồi sau đó theo ba mẹ dời đi nơi khác, đi mất biệt đến tận bây giờ . Cô bạn của tôi tên Tiểu Li ...
Cứ mỗi lần nhớ đến Tiểu Li, tôi như chìm vào một lớp khói sương lãng đãng giữa mộng và thực, giữa nhớ và quên, giữa ký ức và tưởng tượng và trong mớ hỗn độn mơ hồ đó bao giờ cũng hiện lên lung linh những sắc màu, những cảnh vật của một tuổi thơ đong đầy kỷ niệm, một tuổi thơ đã ra đi và không ngừng quay trở lại . Vì vậy đối với tôi, Tiểu Li vừa xa vời như những câu chuyện cổ lại vừa gần kề như những sớm mai . Chính trong trạng thái mơ màng êm dịu đó, tôi chậm rãi kể cho Việt An nghe về Tiểu Li .