Một anh hà tiện(吝啬) giắt một chinh tiền vào trong người. Anh lên chợ huyện. Gần trưa, thấy kiến bò trong bụng, anh mới vào một quán nước, mua nửa chinh khoai ngồi ăn. Ăn xong, còn thòm thèm, toan mua nữa, song tiếc mất nốt nửa chinh, lại thôi. Buồn tay anh ngồi vê vê số vỏ khoai mà mình vừa bóc, viên thành mấy viên nhỏ cỡ ngón tay cái. Thừa dịp chủ quán để mắt đi nơi khác, anh đút tỏm mấy viên vỏ khoai vào mồm.
Vừa lúc chủ quán quay lại, thấy miệng anh hà tiện phúng phíu, chủ quán hỏi:
- Này bác! Bác ăn gì thế ?
Vì giữ thể diện, không dám thú là ăn vỏ khoai, anh hà tiện đáp:
- Tôi ăn kẹo!
Chủ quán tủm tỉm cười, không nói gì. Đến khi anh hà tiện thanh toán tiền, định đi, chủ quán mới nói:
- Bác cho em xin nửa chinh tiền kẹo!
Đận này mới là đận chết. Ăn vỏ khoai mà phải trả khống cả tiền kẹo đây! Anh hà tiện trợn tròn mắt, mặt ngắn lại, thò tay vào túi móc nốt nửa chinh trả cho chủ quán. Miệng anh đắng ngắt như người ngậm phải bồ hòn. Một anh hà tiện(吝啬) giắt một chinh tiền vào trong người. Anh lên chợ huyện. Gần trưa, thấy kiến bò trong bụng, anh mới vào một quán nước, mua nửa chinh khoai ngồi ăn. Ăn xong, còn thòm thèm, toan mua nữa, song tiếc mất nốt nửa chinh, lại thôi. Buồn tay anh ngồi vê vê số vỏ khoai mà mình vừa bóc, viên thành mấy viên nhỏ cỡ ngón tay cái. Thừa dịp chủ quán để mắt đi nơi khác, anh đút tỏm mấy viên vỏ khoai vào mồm.
Vừa lúc chủ quán quay lại, thấy miệng anh hà tiện phúng phíu, chủ quán hỏi:
- Này bác! Bác ăn gì thế ?
Vì giữ thể diện, không dám thú là ăn vỏ khoai, anh hà tiện đáp:
- Tôi ăn kẹo!
Chủ quán tủm tỉm cười, không nói gì. Đến khi anh hà tiện thanh toán tiền, định đi, chủ quán mới nói:
- Bác cho em xin nửa chinh tiền kẹo!
Đận này mới là đận chết. Ăn vỏ khoai mà phải trả khống cả tiền kẹo đây! Anh hà tiện trợn tròn mắt, mặt ngắn lại, thò tay vào túi móc nốt nửa chinh trả cho chủ quán. Miệng anh đắng ngắt như người ngậm phải bồ hòn. Một anh hà tiện(吝啬) giắt một chinh tiền vào trong người. Anh lên chợ huyện. Gần trưa, thấy kiến bò trong bụng, anh mới vào một quán nước, mua nửa chinh khoai ngồi ăn. Ăn xong, còn thòm thèm, toan mua nữa, song tiếc mất nốt nửa chinh, lại thôi. Buồn tay anh ngồi vê vê số vỏ khoai mà mình vừa bóc, viên thành mấy viên nhỏ cỡ ngón tay cái. Thừa dịp chủ quán để mắt đi nơi khác, anh đút tỏm mấy viên vỏ khoai vào mồm.
Vừa lúc chủ quán quay lại, thấy miệng anh hà tiện phúng phíu, chủ quán hỏi:
- Này bác! Bác ăn gì thế ?
Vì giữ thể diện, không dám thú là ăn vỏ khoai, anh hà tiện đáp:
- Tôi ăn kẹo!
Chủ quán tủm tỉm cười, không nói gì. Đến khi anh hà tiện thanh toán tiền, định đi, chủ quán mới nói:
- Bác cho em xin nửa chinh tiền kẹo!
Đận này mới là đận chết. Ăn vỏ khoai mà phải trả khống cả tiền kẹo đây! Anh hà tiện trợn tròn mắt, mặt ngắn lại, thò tay vào túi móc nốt nửa chinh trả cho chủ quán. Miệng anh đắng ngắt như người ngậm phải bồ hòn.