Hà Điếu Yên nhàn nhạt nói: “Không muốn lãng phí thời gian.”
Hạ Tinh Hàng không phục: “Vậy dạy Hạo Thiên sẽ không lãng phí thời gian sao?”
Mạch Hạo Thiên: “… Anh đã làm sai điều gì mà cậu lại thương tổn anh như vậy?”
Hạ Tinh Hàng xin lỗi: “Thật không tiện, không cẩn thận liền nói ra suy nghĩ trong lòng.”
Mạch Hạo Thiên: “… Cậu Hạ này, đêm nay cậu cũng đừng ở nhà anh nữa.” Nói xong che mặt chạy ra ngoài.
Hạ Tinh Hàng nhìn Mạch Hạo Thiên chạy mất, bình tĩnh quay đầu lại: “Vậy đêm nay em ở nhà của anh nhé.”
Hà Điếu Yên lạnh lùng từ chối: “Không có phòng trống.”
Hạ Tinh Hàng: “Em nên không tin hay vẫn là không tin đây?”
Hà Điếu Yên đang muốn nói phòng trống duy nhất trong nhà đã phân cho Nhiếp Thiên Thu, chỉ thấy Mạch Hạo Thiên lại từ ngoài cổng thò đầu vào trong: “Sư phụ, Hùng Vĩ tìm người.”
Hà Điếu Yên nhíu mày một cái, vứt cho Hạ Tinh Hàng một câu: “Nhanh đi về đi.” Liền vội vã ra ngoài.
Hạ Tinh Hàng “Ha ha” hai tiếng, thật vất vả mới có cơ hội học võ ké, hắn mà đi mới là chuyện lại đấy.
Nhà của Hà Điếu Yên có một căn phòng ở góc cầu thang quanh năm bỏ trống, mỗi lần Hạ Tinh Hàng tới đều là có thể ở ké được thì ở, nếu như gặp phải Hà Điếu Yên tâm tình không tốt thì lại qua nhà Mạnh Hạo Nhiên ở nhờ.
Vì vậy nhân cơ hội Hà Điếu Yên ra ngoài, hắn quen cửa quen nẻo xách theo vali đi vào trong nhà, trực tiếp lên tầng đẩy cửa bước vào.
Hạ Tinh Hàng:!!!
Đàn ông nude!!!
Lại còn là loại biết phát sáng!!
Sau đó chào đón hắn là một cái chânđá qua.
~ Hết chương 6 ~