Nhiếp Thiên Thu bật thốt lên: “Cậu thật sự muốn ăn vạ sao?”
Hạ Tinh Hàng thẳng thắn lành làm gáo vỡ làm muôi: “Một cước kia của anh cũng quá mạnh, đến giờ mà em vẫn còn khó thở đây.”
Nhiếp Thiên Thu: “…”
Chờ đến khi cậu dìu Hạ Tinh Hàng ngồi xuống ghế trong phòng, khuôn mặt của Hạ Tinh Hàng vẫn lộ vẻ không thể tin được: “Tại sao khí lực của anh lại lớn như vậy?”
Nhiếp Thiên Thu hời hợt: “Luyện qua.”
Hạ Tinh Hàng: “!!!” Hai mắt hắn lập tức sáng lên: “Luyện qua võ công sao?”
Nhiếp Thiên Thu cười như không cười hỏi lại: “Thật kỳ lạ sao?”
Hạ Tinh Hàng ăn ngay nói thật: “Có một chút, nhìn trên ti vi không thấy biểu hiện qua…”
Nói đúng ra, là hoàn toàn không thấy được.