Sắc mặt Hà Điếu Yên trầm xuống: “Xưng hô kiểu gì đấy?”
Đối phương bĩu môi, không tình nguyện mà đổi xưng hô: “Sư thúc tổ.”
Nếu như lúc này có người tổ chương trình ở đây nhất định sẽ nhận ra hắn chính là đại đệ tử của bàng chi phái Côn Luân, con trai của chưởng môn bàng chi Trình Kỳ, tên là Trình Thức.
Hà Điếu Yên nhìn lướt qua: “Sao cậu lại tới đây?”
Trình Thức dùng ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn hắn: “Bởi vì đã lâu không thấy người mà, sư thúc tổ không nhớ con sao?”
Hà Điếu Yên mặt vô biểu tình: “Không nhớ.”
Trình Thức bi thương: “Oa, người thật sự vô tình vô nghĩa, người, người… Người…
Hà Điếu Yên mắt trợn trắng, âm thanh của Trình Thức trở nên nghẹn ngào: “Người không có lương tâm!”
Hà Điếu Yên trực tiếp xoay người chạy lấy người, Trình Thức vội đuổi theo: “Sư thúc tổ, người để ý đến con đi!”